top of page

“Hachiko chú chó đợi chờ” - lòng trung thành và sự kiên định

Updated: Apr 13, 2020

Một cuốn sách nhẹ nhàng tươi tắn ở những trang giấy đầu nhưng lại thấm thía, xót xa, thậm chí thật buồn ở những trang cuối. Hơn 100 trang sách khép lại nhưng vấn vương trong lòng bạn đọc nhiều suy ngẫm về tình cảm, về tấm lòng, về lòng trung thành và sự kiên định!



Hachiko là một chú chó được giáo sư Eisaburo Ueno nhận nuôi từ khi mới được vài tháng tuổi. Con vật “trắng như những cây anh đào hay những cây mộc qua vào mùa hoa” ấy là một người bạn luôn biết lắng nghe những câu chuyện của chủ, đi dạo với giáo sư khắp nơi, cùng ông dưới bóng cây phong, cây tùng tận hưởng ngắm nhìn ong bướm thiên nhiên suốt bốn mùa. Và mỗi ngày, chú chó này cứ đến năm giờ mười lăm chiều là nó “phóng như tên lửa ra ga” chờ chủ về. Thế rồi một ngày giáo sư không thể quay về nữa, ông bị đột quỵ rồi ra đi mãi mãi, … Chú chó vẫn chờ, chờ mãi…1 năm, …2 năm, … và 10 năm...

Khoảng thời gian tươi đẹp giữa Hachiko và chủ

Đối với chú chó này, có lẽ đẹp nhất chính là quãng thời gian sống với giáo sư Eisaburo Ueno, được yêu thương, chiều chuộng, được bao che những lầm lỗi, được vô tư vui đùa chạy nhảy, được ủ ấm khi trời lạnh, được tới biển vào ngày nóng, … Những ngày tháng đó thật đẹp, thật đáng nhớ xiết bao nhưng nó lướt qua nhanh quá…Có lẽ, những gì đẹp đẽ và tươi sáng trong cuộc đời luôn đi qua như một cơn gió, mang đến cho ta hương vị ngọt ngào nhưng để lại bao nuối tiếc, nhớ mong.



Cảnh thiên nhiên trong tác phẩm như những ký ức tươi đẹp của Hachiko

Dù chỉ sống chung với chủ vỏn vẹn có một năm rưỡi nhưng mỗi một khung cảnh, mỗi một khoảng thời gian đang tiếp diễn đều như hiện ra trong tâm trí chú chó nhỏ hình ảnh của người chủ đáng kính. Ngày lễ Kodomo với những con cá chép đầy màu sắc bay phấp phới, mùa hè ngột ngạt, mùa thu nhuộm sắc hay mùa đông đầy giá lạnh,…tất cả đều như mới hôm nào vậy mà giờ đây Hachiko phải đối diện với tháng năm một mình – chờ chủ trong niềm hy vọng khôn nguôi.



10 năm đợi chờ

Bao biến cố vẫn kiên trì, bao khó khăn không từ bỏ, Hachiko đã từng bị đưa đến một nơi xa xôi, bị mắng, bị đánh nhưng rồi chú chó kiên cường ấy cũng tìm về lại ngôi nhà xưa, tìm về lại sân ga cũ để tiếp tục chờ đợi và chờ đợi. Nhiều năm cũng không chịu từ bỏ, tại sao vậy? Tại sao Hachiko không nghĩ rằng mình bị bỏ rơi, bị ghét bỏ? Bởi vì nó tin vào lời hứa trịnh trọng của chủ nó, nó tin rằng giáo sư sẽ trở về và đi dạo cũng nó mỗi ngày. Niềm tin vô phương ấy vì đâu mà nó bám lấy? Vì sự biết ơn, vì tình yêu, vì trân trọng và vì lòng trung thành vốn có của loài chó này.



Lòng kiên định

Tôi tự hỏi rằng liệu mình đã bao giờ kiên định đến vậy chưa? Tôi ngưỡng mộ Hachiko vì sự kiên định ấy, tôi trân trọng cuốn sách vì nó giúp tôi hiểu được thêm một tình cảm cao đẹp khác không phải tình thân, không phải tình yêu, không phải tình bạn mà là tình chủ tớ - tình cảm giữa con vật và con người.



Kommentare


bottom of page